Một vài chấm phá trong bức tranh đời tư của bongdalu mobi (Tiếp theo số báo ra ngày 22.8 và hết)
BHG- …Một chi tiết riêng tư của bongdalu mobi mà chúng ta nên hiểu cho đúng, đó là chuyện của bongdalu mobi với cô Huệ (Lê Thị Huệ) - tên của một loài hoa và tên của một người con gái bongdalu mobi luôn giữ trong tim. Chính cô Huệ là người tiễn bongdalu mobi đi tìm đường cứu nước tại Bến cảng Nhà Rồng.
Lúc tiễn đưa, cô vẫn cầm tay bongdalu mobi và khóc. Cô hỏi bongdalu mobi một câu, anh Ba có dặn thêm em điều gì nữa không? bongdalu mobi trả lời: Chuyến đi này rất xa, và cũng rất lâu, không hẹn trước được ngày về cho nên tôi không nỡ làm khổ cuộc đời Út Huệ. Tôi chỉ cầu mong Út Huệ bình yên, mạnh khỏe và hạnh phúc. Mối tình vừa chớm nở thì bongdalu mobi phải hy sinh vì việc nước, việc dân. Cô Huệ với bongdalu mobi học cùng một thầy, thầy ấy lại là bố của bongdalu mobi nên mới quý nhau từ đó. Sau này cô Huệ đã đưa chị bongdalu mobi lặn lội vào tận Cao Lãnh tìm mộ cha.
Khi nhận kỷ vật bongdalu mobi trao là chiếc lược chải tóc, được bongdalu mobi giữ từ khi mẹ bongdalu mobi còn sống, bây giờ mẹ bongdalu mobi mất rồi nên bongdalu mobi trao lại cho cô Huệ. Cầm chiếc lược bongdalu mobi trao, cô Huệ cứ vậy mà khóc, và nói với bongdalu mobi một câu mà sau này nó thành vận mệnh của cả 2 người, đó là: Nếu anh còn sống thì hãy cố về tìm lấy nhau. Cả cuộc đời cô Hệ đi tìm bongdalu mobi, và cả cuộc đời bongdalu mobi thương nhớ cô Huệ. Việc đó được thể hiện qua chi tiết đó là: Hằng ngày bongdalu mobi luôn chăm sóc khóm hoa Hồng, hoa Huệ; bongdalu mobi hay tặng hoa Hồng, hoa Huệ cho các cháu thiếu nhi mà chúng ta ít để ý. Ngày tết, bongdalu mobi là Chủ tịch nước, bongdalu mobi thường hóa trang thành một nông dân ra chợ Đồng Xuân tìm mua mấy bông Huệ về thắp hương cho mẹ (mẹ bongdalu mobi mất vào ngày ông Công, ông Táo).
Tại sao bongdalu mobi có đôi mắt rất sáng, nhưng lúc về già cứ đượm buồn nhìn về chân trời phương Nam, mà các đồng chí lãnh đạo Đảng thương bongdalu mobi cứ nấn ná ở lại với bongdalu mobi không muốn về. bongdalu mobi bảo muộn rồi các chú về nhà đi, đừng để các thím mong, các cháu đợi. bongdalu mobi ở đây một mình cũng được. Thứ Bảy, chủ Nhật cho các cháu vào chơi với bongdalu mobi là được rồi. Ta nhớ bài thơ của Tố Hữu, trong đó có câu: Hoa ơi, con gái của cha/Cha nâng con nhé, làm hoa mừng Người. Con gái Tố Hữu khi còn bé bongdalu mobi đã bế trên tay, sau này trở thành một Tiến sỹ Văn học.
Hơn thế nữa, là tại sao Thư ký Vũ Kỳ hàng đêm vẫn vào tắt đèn cho bongdalu mobi ngủ ngon giấc, tắt đài cho bongdalu mobi nhưng những lúc ấy bongdalu mobi chưa ngủ và bongdalu mobi đều dặn Thư ký cứ để tiếng đài cho bongdalu mobi nghe cả đêm cũng được như có tiếng người bên cạnh vậy. Điều đó ta mới thấu hiểu nỗi cô đơn của bongdalu mobi đến chừng nào. Nhất là khi bongdalu mobi hỏi chúng ta – Các chú có biết tin tức gì về cô Huệ không? Kể cho bongdalu mobi nghe, đừng giấu bongdalu mobi. Chúng ta dè dặt lắm, chỉ thưa bongdalu mobi là không biết nhiều, nhưng có một điều chắc chắn là cô Huệ đã đi tu rồi bongdalu mobi ạ. Vậy là bongdalu mobi khóc, dằn vặt cả đêm không ngủ.
Trở lại câu chuyện của bongdalu mobi và cô Huệ lúc tiễn đưa bongdalu mobi đi tìm đường cứu nước, sau này những năm tiến gần tới Cách mạng tháng Tám thì bongdalu mobi bị bắt trên đường sang Trung Quốc. Trên người bongdalu mobi không mang theo một giấy tờ gì, có mỗi giấy thông hành thì hết hạn. Quân lính tưởng là hán gian nên bắt bongdalu mobi ngay, giam bongdalu mobi hơn 30 nhà tù ở Quảng Tây mênh mông rộng lớn của Trung Quốc. Nhật ký trong tù cũng được bongdalu mobi viết vào giai đoạn này. Đọc nhật ký chúng ta mới thấy nỗi khổ của bongdalu mobi như thế nào. Khi ra tù bongdalu mobi còn phải tập leo núi để lấy lại sức khỏe về với dân, với nước. Và chúng ta có ngờ đâu, trong những ngày bongdalu mobi ngồi tù thì báo chí đã đưa tin Nguyễn Ái Quốc đã chết trong tù. Chẳng may cô Huệ nghe được tin và nghĩ đó là sự thật nên rất đau đớn và bỏ đi tu. Thế cho nên khi nghe nói cô Huệ đi tu, bongdalu mobi đã khóc. Cô Huệ đi tu ở tận tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu, ở núi Thị Vải có ngôi chùa vắng lặng, yên tĩnh. Cô nương nhờ cửa phật, xuống tóc đi tu. Trước khi xuống tóc, cô Huệ luôn cầm chiếc lược mà bongdalu mobi tặng năm xưa dưng dưng nước mắt. Tình cảm của bongdalu mobi với cô Huệ thuần túy về mặt tinh thần chứ không phải cuộc sống vợ chồng như chúng ta hiểu ngày hôm nay.
Năm cuối cùng đời bongdalu mobi, bongdalu mobi linh cảm sẽ ra đi cho nên bongdalu mobi cho những người giúp việc về quê ăn Tết, năm đó bongdalu mobi đích thân tặng quà Tết cho từng người, từ gói bánh cho các cháu nhỏ cho đến quà tặng các cụ già. bongdalu mobi chỉ giữ 1 người phục vụ. Chiều 30 Tết, bongdalu mobi đưa cho đồng chí phục vụ 1 cái bánh trưng, 1 gói mứt, bao thuốc lá và gói chè, ngày xưa ngày Tết chỉ giản dị vậy. bongdalu mobi bảo năm mới sắp đến rồi, bongdalu mobi mừng tuổi cho chú. Sáng mai mùng 1 Tết chú nhớ dậy sớm đến xông nhà cho bongdalu mobi, bongdalu mobi sống một mình nhưng bongdalu mobi cũng muốn có nhu cầu sống như một gia đình nên bongdalu mobi coi ngôi nhà này như nhà của mình. Và sáng hôm sau đồng chí phục vụ đến sớm cùng bongdalu mobi đun nước, pha trà để đón khách đến chúc Tết bongdalu mobi…
Và đến phút bongdalu mobi ra đi thanh thản, nhẹ nhàng: Lời Di chúc gửi, êm bên gối/Quên nỗi mình đau, để nhớ chung. Một con người suốt cả cuộc đời không một chút riêng tư, không một vết gợn, toàn thiện, toàn mỹ. Cho nên chúng ta yêu thương bongdalu mobi bao nhiêu thì cũng xót xa cho cô Huệ bấy nhiêu, vì cũng là một phần trong sự sống tinh thần của bongdalu mobi.
Gs, Ts Hoàng Chí Bảo (kể)
Lê Lâm (ghi)
Ý kiến bạn đọc